Hồi Ký Tị Nạn Của anh Trịnh Huy Chương
Posted: Sunday, November 11, 2012 by ttnbg in
0
"trời đã sập tối, lúc này chúng tôi có thể nghe tiếng súng nhỏ nổ rất gần!. Đây là dấu hiệu của những trận chạm súng giữa CSVN và lực lượng Khmer Tự do.... tiếng súng càng gần... hoang mang và sợ hãi càng tăng...Khoảng thêm 1 tiếng sau, trại VNLR được lệnh bỏ trại"
Năm thứ 30 Lưu Vong
Thay Lời Tựa:
Nhớ về Cha Piere Ceyrac SJ (1914-2012)
”Chúng
con Kính Lạy Cha, Nay Cha trở Về Cội Nguồn Vĩnh Cửu Trên Đó, Nhưng chúng con
vẫn tin tưởng rằng Cha đang nhìn về chúng con một cách Bao dung và tiếp tục
không ngừng Quan phòng cho chúng con,
gia đình chúng con, bạn bè và những người thân chúng con...Hôm nay khắp Năm
Châu Bốn Bể....Cha vẫn luôn luôn là Người Cha già kính mến trong Tâm khảm của
chúng con, xin Cha Nhân Từ thương xót và cứu giúp chúng con như những ngày tháng
khốn cùng dọc theo biên địa Thái-Miên. Những đứa con của Cha ngày hôm nay với cuộc sống vật chất tuy có thể tươm tất
hơn hôm qua nhưng chúng con vẫn còn nhiều yếu đuối, sa ngã và bệnh tật....Lòng
Cha thương xót bao dung, xin Cha không ngừng dìu dắt chúng con, và mọi ngượi...
như hôm nay ,như hôm qua và mãi mãi.
Amen.”
Hôm 30 tháng 5 , 2012....Người Cha Giá Kính
Yêu của Những Bộ Nhân Việt Nam tại Trại tị nạn biên giới Thái-Miên nói riêng,
và cả Nhân loại nói chung, đã giã từ chúng ta để trở về với Chúa, nơi mà Người
từng cho là "Cội Nguồn Tôi nơi đó". Cha Pierre Ceyrac, một Tu sĩ
thuộc dòng tên (SJ-Society Of Jesus), sinh ra trong một gia đình trung lưu có
tiếng ở Pháp . Nhưng ngay từ lúc còn trẻ
Ngài đã từ bỏ cuộc sống sung sướng và quê hương mình để theo đuổi một lý tưởng
Cao thương, Bác ái. Ngài mang một tấm lòng Nhân Ái, rộng lượng, hy sinh vi Nhân
Ái, xa thân vì Nhân loại.... Với Ngài , tôn giáo là con người, rất đơn giản như
vậy. Tôi còn nhớ khi Ngài đến thăm Bệnh
Viện trại tị nạn đường bộ Site 2 South vào năm 1986 (VNLR COERR Hospital), khi
một Bệnh Nhân người Chàm có lẽ cố tình chất vất Ngài rằng Ngài có tin vào Đức
Allah hay không ?(Allah là Đấng Thần Thánh của Người Hồi Giáo-lúc đó là dịp lễ
ăn chay của người Chàm theo Đạo Hồi hy Ramadan), thú thật lúc đó tôi rất ngập
ngừng và cố tình không dịch lại câu hỏi đó cho Ngài, và định chuyển sang một
chủ đề khác. Nhưng vì không có cách nào
khác và không biết làm sao để xoay xở tình huống, buộc lòng tôi phải hỏi Ngài. Sau khi nghe xong, Ngài mĩm cười , nụ cười
của Ngài thật là Bao dung và cởi mở, Ngài nói " Allah is God as well as
Jesuit and Budda , May God Bless you and be with you! Everything will be all
right! " Ngài cầm lấy tay người bệnh và xoa trán người đó, một khoảng khắc
trôi qua... Tôi nghĩ rằng Ngài đã chúc phúc cho người bệnh đó.
Tôi còn nhớ những ngày lạnh giá của miền
Đông Bắc nước Thái , khi những cơn gió trái mùa bắt đầu thổi về dọc theo thung
lũng của dãy núi Đongrek, mùa khô bắt đầu, luồng không khí khô và hanh của ban
ngày,và rất lạnh về đêm... Cây bắt đầu rụng lá và khô cằn đi vì cái khí hậu
khắc nghiệt đó, đối với những người tị nạn Việt Nam và người lánh nạn
Campuchia, có nghĩa là sẽ có những trận tấn công càn quét của Cộng Sản Việt nam
tronh những ngày sắp tới.... Chúng tôi, những người tị nạn , ăn không no, uống
không sạch, tấm chăn của ICRC (Hội Hồng Thập Tự Quốc Tế) phát cho không đủ ấm ,
bởi chiều dài không đủ che thậm chí cho một người có vóc nhỏ con như tôi! Hy
vọng là thức ăn duy nhất đã nuôi sống chúng tôi ngày này qua tháng khác không
những về mặt Tinh thần như người ta thường nghĩ mà ngay cả thể xác gầy còm còn
lại kể từ sau Biến Cố Mất Nước 30 tháng tư ngày đó!!! Có các Bác, Các chú, các
Anh các Chị, những người đã từng bị đày đọa trong những trại Cải tạo, và giờ
đây lại bị đọa đày trong những xà-lim , trại giam của Miên đỏ , của Para , rồi
đây tưởng chừng chính thiên nhiên cũng
thử thách từng số phận của mỗi người trong chúng tôi....
Mọi người hầu như ai cũng có cái cảm giác
rằng lại thêm một lần chạy trốn Cộng sản nữa!! tương lại và định mệnh mà chúng
tôi không thể quyết định cho chính mình,nay đành phó thác cho đấng quan phòng
mà mọi người chúng ta ai ai cũng có, tiếng kinh lòng của mỗi người đều mang
chung một lời nguyện đơn sơ mong sao ngày mai sẽ có tên đi gặp phái đoàn....tưởng
đơn sơ nhưng phải cần một phép nhiệm mầu mới đem lại được!!!
Tổng Chiến Dịch tấn công mùa khô 1984 của
CSVN nhắm vào các căn cứ của quân kháng chiến Khmer tự do và các trại lánh nạn
thường dân Khmer dọc theo Biên giới Campuchea-Thailand:
Những tiếng pháo đêm về càng gần, lũ trẻ
thậm chí cũng hiểu ra rằng có một điều gì ghê gớm sắp sửa sẽ xảy ra, chúng âm
thầm ngoan ngoãn đi ngũ sớm hơn mọi khi, còn người lớn, thì dù muốn dù không
cũng phải ráng đè nén cái sợ hãi đó, rồi thâu đêm không ngũ được, tụ tập bên
cái radio của ai đó để lắng nghe bản tin từ đài tiếng nói Hoa kỳ, anh quốc, Úc
đại lợi.. với hy vọng thế giới ngoài đó đề cập về mình không , và trong lòng
luôn khấn nguyện đấng bề trên che chở độ hộ vào lúc này!
Những chiếc xe bồn xì-tẹt chạy hối hả từ
phía đồn thái vào trại lánh nạn của người Khmer trước rồi thì một hai chiếc đỗ
lại cho trại tị nạn người Việt (Vietnamese Land Refugee Platform-lúc này thật
ra chúng tôi chưa được công nhận là một trại tị nạn mà chỉ là một platform mà
thôi!), những người tài xế thái đốc thúc những người tình nguyện phân phối nứoc
bằng tiếng thái hãy rút nước càng nhay càng tốt, rồi họ nhanh chóng lao nhanh
trở về bên kia biên giới, không ai nở một nụ cười, những khuôn mặt đầy lo âu
nhưng dễ hiểu....chiến sự đang tới gần...Các nhân viên thiện nguyện nước ngoài
(NGO: Non-govermental Oganization) cũng gấp rút công việc của mình và ra về sớm
hơn mọi khi, những cuộc đàm thoại cũng nhanh chóng kết thúc với những lời chúc
bình an cho nhau... với hy vọng sẽ gặp lại ngày mai!. Những tín hiệu phát đi phát lại từ những
chiếc máy Motorola portable của một y tá MSF (Medicins sans Frontieres)
"Attention all stations, the situation in Dangrek Camps is now number 2, I
repeat, the situation in Dangrek now is number 2,this is Alpha
security.over" (giọng quen thuộc của thầy Bob Matt - người giữ liên lạc
giữa các NGO và Task Force 80 cua Thái) cô y tá lanh tay vặn volume xuống để cố
tình không làm cho mọi người thêm âu lo vì những tín hiệu đó, nhưng nét mặt cô
ấy cũng đủ diễn tả sự lo âu!!
Khoảng giữa trưa, những đám bụi đỏ cuối
cùng tan dần ở phía đồn Thái sau khi những chiếc xe chở các NGO's vulunteers
trở về Aranyaprathet, hoặc rút về Khao I dang, sớm hơn mọi ngày!. Sinh hoạt trong trại vẫn cứ trôi qua như
thường lệ, lũ trẻ túm nhau lại đùa giỡn trên sân banh giữa trại, người lớn thì
lo chuẩn bị nhóm lửa chẻ cũi, gánh nước chuẩn bị cho bữa cơm chiều đạm bạc như
thường lệ.... những cụm khói nhỏ đâu đó nhanh bay lên và tan vào thung lũng
Phnom Dongrek.
Thế nhưng giữa lúc đó một chiếc xe hơi nhỏ
màu trắng phủ đầy bụi đỏ đang lao nhanh và chạy thẳng vào trại VN....Lũ trẻ tản
mát ra, và trố mắt nhìn về đằng đó, nơi chiếc xe vừa ngừng lại. Cửa xe mở ra,
lũ trẻ reo hò và ùa lại như mừng đón Cha mẹ đi chợ về, không ai xa lạ bởi vì đó
chính là Cha Pierre Ceyrac chỉ có Cha, duy nhất một mình Cha, không tài
xế,không một người nào đi với Cha cả!! với nụ cười từ bi như mọi ngày,Ngài bị
đám trẻ bu quanh, đứa thì đứng nhìn Cha trong khoảng cách ngập ngừng , đứa thì
mạnh dạn nắm lấy tay cha, đúa thì nũng nịu lay lay tay Cha....hình như chúng
muốn nói với Ngài, Xin Cha đừng bỏ chúng con nghe Cha...Ngài dịu dàng xoa đầu
vài đứa, nói một vài điều gì đó, lấy một bao kẹo đã xé sẵng và trao cho chúng
với hy vọng chúng sẽ buông thả Cha, quả thật vậy, được những cục kẹo ngon, lũ
trẻ bắt đầu chia năm xẻ bảy,sung sướng, tung tăng... còn Cha nhanh nhanh khoác
cái túi vải đi nhanh vào Nhà Ban đại diện trại nơi Bác Lâm Nê , và nhóm ban đại
diện của trại đang đứng chờ Ngài. Tin
Cha đến lan nhanh, bà con kẻ đứng xa người đứng gần, quây quần xung quanh hàng
rào ban đại diện.
Khác với mọi lần, chúng tôi không mong Cha
mang thư từ của thân nhân mình gởi,hay những tin sốt dẻo về Phái đoàn nào sắp
vào phỏng vấn và sẽ nhận bao nhiêu người, hay khi nào sẽ có danh sách của những
người được phái đoàn chấp nhận v.v và
v.v , ( vì trước đó không lâu đã có một số bà con được phỏng vấn và hy vọng sẽ
được chuyển đi PanatNikhom nay mai) nhưng lần này chúng tôi chỉ muốn thêm tin
tức về tình hình chiến sự đang xảy ra , liệu chính quyền Thái và ICRC, UNHCR có
cho chúng tôi di tản trước không? Sau này, chính Ngài kể lại, hôm đó vì quá lo
lắng cho chúng tôi Ngài đã bất chấp lệnh giới nghiêm do TF80 (vì tình hình leo
thang tới cấp 3)nhưng Ngài vẫn muốn vào trại rất sớm trước là để dâng lễ và tiếp đến đem một số thư từ cho bà con
VNLR, nhưng lính Thái Task Force 80 đã chận Ngài lại và làm khó dễ Ngài!. Lúc
đó Ngài đã không ngừng cầu nguyện làm
sao vào được trại để chia sẽ, an ủi, động viên và cầu nguyện với chúng
tôi. Everything will be all right! ça va
ça va!
Thật ra lần đó Ngài đã dấu một số thư từ
cho đồng bào VNLR, một số tiền Ngài đã đổi sang tiềng Baht , một vài gói thuốc
samit cho Bác Lâm Nê, và Ngài không quên mấy gói kẹo cho lũ trẻ..Ngài biết có
nhiều người đang mong chờ thân nhân mình gởi những giấy tờ , hình ảnh để làm
chứng từ khi gặp phái đoàn phỏng vấn.
Ngài đã làm một điều ngoại lệ, Ngài đã đút lót cho lính Thái mấy gói
thuốc (có thể còn có một số tiền mặt nhưng Ngài không tiện nhắc đến) để họ dễ
dàng cho xe Ngài qua biên giới....Với Ngài thuốc lá là người bạn đồng hành của
mình, Ngài hút nhiều lắm!. Trong comportment xe của Ngài lúc nào cũng có ít
nhất 5,6 gói Samit, 2,3 cái hộp quẹt gaz. Nhưng Ngài để lại tất cả cho những ai
Ngài gặp trước khi trở về Aranyaprathet!
Cuối cùng thì DongRek cũng bị càng
quét...khác với mọi khi, thường thì CSVN dùng chiến lược "tiền pháo hậu
sung" nhanh chóng ồ ạt tấn công vào buổi sáng, lần này, vào lúc mọi người
đang chuẩn bị cơm chiều, đâu đó có một số người may mắn có tên lên đừong định
cư, theo dự định số đồng bào này sẽ chuyển đi PanatNikhom vào sáng ngày hôm
sau.
Bóng tối xuống thật nhanh, bởi rặng núi che
khuất những tia nắng cuối cùng, cái bóng của dãy núi như một bày tay khổng lồ
đưa lên không trung như ngăn chặn những tia nắng cuối chiều...
Khoảng 5 hay 6 giờ chiều ,sau một loạt pháo
kích hạng nặng vào khu vực trại Ampil gần Dongek, rồi CSVN chuyển nòng súng về
phía trại Phnom Dangrek... tiếng rít xé bầu không khí của những trái pháo trong
cự ly rất ngắn, tưởng chừng đã nổ ngay trên đầu chúng tôi nhưng chúng đã đi
ngang trại rồi nổ đâu đó trên sường núi , những cột khoái đen tung lên, vài
trái đã rơi vào sơn-cách (Khmer section), không rõ có bao nhiêu người đã thiệt
mạng! riêng Trại tị nạn Việt nam thêm
một lần nữa được may mắn, không một trái pháo nào rớt vào! Phải chăng đồng bào
mình được bề trên che chở??!!
Mọi người, trẻ lớn đều nín thở tự tìm kiếm
một chỗ thấp ẩn núp,sau đó kẻ la người ó, kêu gọi nhau,
đùm gánh, sát bên nhau, hoang mang, sợ hãi nhìn về phía ban đại diện để chờ
lệnh..
Cũng như mọi lần, Task force 80 của Thái
không mở cửa biên giới ngay! Thậm chí họ còn bắn chỉ thiên ngăm dọa về phía
những người lánh nạn Khmer, ngăn cản không cho bất cứ ai đến gần biên giới...
Trại tị nạn Việt nam mình thì tương đối có trật tự và có tổ chức, mọi người đều
tuân theo Ban đại diện. Không một cử
động khi chưa có lệnh từ trên, tuy có nhiều người vì quá sợ hãi, muốn theo
giòng người lánh nạn Khmer để hy vọng được vào đất Thái sớm!. Khoảng đến 7 giờ , trời đã sập tối, lúc này
chúng tôi có thể nghe tiếng súng nhỏ nổ rất gần!. Đây là dấu hiệu của những trận chạm súng giữa
CSVN và lực lượng Khmer Tự do.... tiếng súng càng gần... hoang mang và sợ hãi
càng tăng...Khoảng thêm 1 tiếng sau, trại VNLR được lệnh bỏ trại, kẻ bồng người
bế, giúp nhau lần lượt nhanh ra phía đường cái đỏ trước mặt trại rồi đổ dọc
theo chân núi, tiếng sâu vào bên kia đất Thái, phải thừa nhận rằng trại mình
rất là đoàn kết vào lúc này, không ai nói ai, mọi người im lặng, người sau nhìn
người trước cứ thế mà đi (cũng cần nói thêm vì không muốn bị back-flash và
trách những hiểu lầm vốn đã có sẵng từ những người lánh nạn Khmer trong lúc
loạn lạc này, nên chúng tôi ai ai đều phải giữ im lặng tuyệt đối vào lúc này,
không dám nói tiếng việt),thỉnh thoảng có tiếng chửi thề đầy căm giận của một
vài người Khmer nào đó, chúng tôi âm thầm, cùng giòng người xuyên qua biên giới
lúc nào không hay... Gần nữa đêm, lực lượng đặc biệt Task Force 80 của Thái ra
lệnh tất cả phải ngừng lại, lúc này mọi người bắt đàu lao xao , kẻ này gọi người
kia, thỉnh thoảng có ai đó bật đèn pin (flash) lên để tìm kiếm gì đó, thì lập
tức bị phản đối la ó! (vì cho rằng CSVN có thể thấy được và dội pháo vào? Rất
có thể?). Mọi người ai ai cũng thấm mệt
và lo âu, đặt lưng vào sường núi, mắt nhìn lên trời cao, với những suy nghĩ
mông lung.... Còn số bà con đã có tên đi ngày mai lúc này nghĩ gì!!??....chỉ
còn vài tiếng đồng hồ nữa, giữa cái sống và chết rất gần ....Hy vọng ai đó
trong số này sẽ chia sẻ cảm nghĩ và nỗi lòng vào lúc đó, xin ghi lại những giây
phút đáng để đời này, cho con em mình nhìn vào đó mà cảm thông được con đường
về đất hứa đầy gian truân của mình...Còn lại những người như tôi vào lúc đó,
chưa hết nổi bàng hoàng, còn đang tự nghi vấn không biết mình đã thật sự thoát
qua cái chết chưa! Lòng bàng hoàng, hoang mang, bơ vơ, trống trãi,lạc loài và
tuyệt vọng...
Ban Đại diện trại vẫn tiếp tục làm việc vào
lúc này, tập trung và cũng cố lại , điểm danh xem có ai bị mất tích hay không?
Lính TF 80 được lệnh bảo vệ nhóm người Việt tị nạn một cách đặc biệt hơn lúc
trước, VNLR được dời sâu và gần với đơn vị TF80 ngay đêm hôm đó.
Sao mai vẫn còn, trời chưa sáng hẳn, nhưng
người ta đã nghe từ xa tiếng xe hướng về phía tập trung của trại, rồi ngừng hẳn
đâu đó! thọat đầu cứ tưởng xe tanks của CSVN, nhưng không phải... Đây là những
chiếc xe bus đúng theo đúng dự định vào nhận đón số đồng bào may mắn có tên lên
đường đi Panatnikhom, giữa lúc này quả thật , không mường tượng được ,ban đại
diện lập tức truyền tin xuống để tập trung bà con có tên lên đường, cuộc đưa
tiễng nhanh chóng, đoàn người được lính Thái hộ tống xa dần sau những tàn cây ở
khúc quanh đó... nước mắt giàn giụa của người đi kẻ ở lại, ngậm ngùi hẹn ngày
tài ngộ nhưng không biết đến khi nào!!!
Đó là ngày 24 tháng giêng 1985- Site A được
tạm thời hình thành.
Ngay ngày hôm sau,chúng tôi đang còn tuyệt
vọng,hoang mang, bơ vơ ,lạc loài tưởng chừng như bị bỏ rơi...Thì Ngài đã xuất
hiện, Cha Pierre Ceyrac thêm một lần nữa đem lại nụ cười đầy hy vọng cho
trại. Già, trẻ bé, lớn...tất cả ai cũng
cảm thấy được an ủi nhờ sự có mặt của Ngài.
Một buổi lễ đơn sơ ngay giữa cánh rừng , nhắc lại mọi người đừng đánh
mất hy vọng, phải giữ vững niềm tin, với Ngài "Everything will be
allright!", hôm đó Ngài ở lại với chúng tôi thật lâu , gần chiều Ngài mới
chịu ra về.
Ngày 5 tháng ba 1985
CSVN tiếp tục càn quét các trại dọc theo
biên giới còn lại của những người Khmer Tự Do, trại Tatum, Green Hill lần lượt
bị tấn công....trước đó các trại khác cũng bị tiêu diệt như trại San Ro, Ban
Sangae (những trại này không có người Việt).
Trước tình hình đó, liên hội các tổ chức thiện nguyện phi chính phủ
(inter-NGOs) , Chính quyền Thái, ICRC, UNBRO đã quyết định dời các trại lánh
nạn của dân Khmer vào sâu hơn trong đất Thái.
Trại Site 2 được thành lập,là một trại lánh nạn của người Campuchia lớn
nhất trong lịch sử. Site 2 được chia làm 2 trại lớn, site 2 North và Site 2
South, ngăn bởi một trục lộ chính và hàng rào kẽm gai. Ở giữa hai sites , có
một đơn vị đặc nhiệm TF80 của Thái, thọat đầu trại VNLR ở site 2 North và cách
section của người Khmer chỉ một bức rào bằng tre, nhưng sau 1 biến cố đẫm máu
(1 trái lựu đạn đa quăng vào trong trại tị nạn VNLR, khiến 2 người chết và một
số người bị thương- sự kiện này không được nhắc tới vì theo các tổ chức cứu trợ
cho rằng đây chỉ là một "isolated incident" mà thôi!! cũng cần nói
thêm rằng dân số trại VNLR chỉ 1/1000 so với trại lánh nạn người Khmer, vã lại
các tổ chức NGO cố tình sớm đưa vào dĩ vãng để tránh những xung đột có thể xảy
ra giữa trại VNLR và người lánh nạn Campuchia), tôi còn nhớ lúc đó có một phóng
viên của CBS (David) đã âm thầm nhờ tôi chụp lại những gí xảy ra trong trại
(Anh Nhân làm ở OPD với tôi vào lúc đó, chắc còn nhớ!!)Không biết có ảnh hưởng
gì không?? Nhưng chính qua biến cố này, ICRC đã quyết định dời trại VNLR qua
Site 2 South ( Site 2 south thực ra là hiện thân của trại Nong Sa Met và trại
NW82 vào ngững năm 1980-1982 . Tưởng cũng nên nói thêm những sự thật ở đây về
những người lánh nạn Campuchea, họ đều mang tư tưởng giống nhau, chiến đấu
giành lại đất nước Campuchea đã bị gần như diệt chủng bởi Khmer Rouge , rồi tới
sự chiếm đóng của CSVN,song họ vẫn chia rẽ và hiềm khích lẫn nhau trong nội bộ,
họ chia ra nhiều nhóm kháng chiến khác nhau : nhóm đầu tiên là Khmer Rouge
(không được sự ủng hộ của quốc tế), nhóm thứ hai là nhóm thân cận của Vua
Sihanouk, và nhóm thứ ba được dẫn đầu bởi Son San, tôi không có mục đích phân
tách hay phê phán vào cục bộ của nguời Campuchea, nhưng chỉ muốn nêu ra một
trong những nguyên nhân tại sao đồng bào VNLR trở thành mục tiêu thù ghét của
một số người Khmer! Đồng bào VNLR chúng ta đến từ các trại khác nhau từ 3 nhóm
nêu trên bởi tuỳ thuộc vào từng con đường lúc vượt biên qua chặn cuối cùng
trước khi đến biên giới Thái-Miên, trừ những người may mắn, hay tùỳ vào người
dẫn đường, một số được đến thẳng trại tiếp nhận tạm thời của ICRC, còn lại đa
số bị các nhóm nói trên bắt và giam vào các xà-lim của họ.VNLR tất cả đều bị
ngược đãi, mức độ tuỳ theo nhóm nào bắt mình, song tất cả VNLR đều là nạn nhân
của sự tham lam (bởi lẽ khi VNLR vượt biên hầu hết có đem theo tiền bạc, nữ
trang, nên trở thành những đối tượng béo bở cho họ), nạn nhân của sự hiểu lầm
(bởi vì chúng ta là người Việt Nam, nhưng thiểu số của họ không hiểu rằng cũng
như họ chúng ta phải đi tìm Tự do, và trốn tránh chế độ CS tham tàn ở VN, đáng
tiếc là CSVN cũng đang chiếm đóng đất nước của họ, lòng oán thù đã che mất lý
trí để phân biệt sai trái!! vị trí của VNLR thật là tiếng thoái lưỡng nang!!Hễ
những lúc nào họ bị mát mát hay thương về người cũng như về vật là những lúc đó
chúng tôi bị lãnh hứng do sự oán hờn nhất thời!)
Tại sao lại dời qua Site 2 south? ICRC và
UNBRO, chính phủ Thái đều nhận ra nhóm nào tương đối dễ chịu với VNLR, có thể
nói Nong Sa Met là một trại được gọi là friendly với VNLR, bởi trong quá khứ
các trại NW 82, NW9 , rồi Nong Sa met Platform cũng từ đó mà ra, Nong Sa met đã tạo điều kiện cho JRS (Jesuit
Refugees Services)nói riêng và các tổ chức thiện nguyện khác nói chung vào hoạt
động và giúp đỡ những người lánh nạn (Displaced persons) sớm nhất, do đó nhóm
này được cho là thân thiện và cởi mở so với các trại khác (cho dù các trại khác
đều dưới trướng của Son San, nhưng những
vị lãnh đạo của từng trại (War Lord) lại mang những ý tưởng và hoạt động khác
nhau (different fractions, different land Lord), dựa vào những yếu tố này
UNBRO, ICRC ,Joint inter-NGOs đã dời trại VNLR và xác nhập vào Site 2 South ,
nhưng lần này trại chúng ta đưọc ngăn cách rõ ràng qua các hàng rào kẽm gai và
được áp sát vào đồn TF 80 (Task Force 8) và được bảo vệ trực tiếp bởi TF80 ,một
bệnh viện VNLR được dựng lên ngay cổng vào của trại và sát bên đồn TF80 ngoài
ra chúng ta còn được phép access trực tiềp va sử dụng hệ thống liên lạc của
TF80 (Tele-communication giữa bệnh viện trại và Khao I Dang Hospital) trong
trường hợp phải chuyển bệnh nhân vào đất Thái để chữa trị nhất là về đêm (trước
đó chúng tôi phải buộc lòng di chuyển bệnh nhân qua bệnh viện của người Khmer,
có những phức tạp đã xảy ra!!). Đến đây
chúng ta lại nhớ đến công sức và ý của Cha Piere Ceyrac ,các Cha,các nhân viên
NGO những người đề nghị với Đức Giám Mục Bangkok, và qua Cardinal Conference
1986, COERR (Catholic Office for Emergency Relief and Refugees is a private
non-profit organization, established by the Catholic Bishops Conference of
Thailand (CBCT)), đồng ý thiết lập một Bệnh Viện cho người Việt tị nạn, do
Người Việt tự chăm sóc qua sự hỗ trợ của các Bác sĩ, Y tá của COERR , ARC
(American Refugee Committee) lo về phòng xét nghiệm, di chuyển bệnh nhân vẫn
còn dưới sự giúp đỡ của ICRC (Ambulance), những dịch vụ y tế nhẹ như là Day
Surgery, cateract removal,selective minor surgery thì được chuyển lên Khao I
Dang qua sự sắp xếp của COERR. Cha
Pierre Ceyrac, theo tôi , là người có công lớn nhất lập ra Bệnh Viện này, và
cũng là Vị Ân Nhân lớn nhất của nhữnh bệnh nhân được điều trị tại đây về vật
chất lẫn tinh thần, Vì Bệnh Viện được nằm ngay truớc cổng vào của Trại ,cho nên
trước khi ghé vào Cộng Đòan Công Giáo Emmanuel hay Ban Đại Diện Trại, Ngài luôn
luôn ghé thăm Bệnh Nhân và Anh em thiện nguyện ở đây trước, với chúng tôi, đây
là những giây phút quý giá đáng nhớ, được trò chuyện với Ngài, được thấy Ngài, hút một điếu thuốc với Ngài...chúng tôi
cảm thấy như được ban hồng ân đặc biệt, một món quà tinh thần động viên chúng
tôi, chúng tôi làm việc có lúc 24/24 mà cảm thấy không mệt mỏi... Nghĩa cử cao
cả và lòng vị tha của Ngài đã giúp cho chúng tôi vượt qua những khó khăn nhất
trong những lúc này.
Có một đêm nọ, trại bị một nhóm người vũ
trang (không rõ là ai ?? Thái, Campuchia...?) vượt rào vào trại để cướp của hay
hiếp dâm...Đêm đó chúng tôi đã nhanh chóng chạy thẳng vào đồn Thái TF80 để cầu
cứu lính Thái phản ứng rất chậm chạp khi nghe báo như vậy thậm chí họ còn hoang
mang hơn mình khi nghe nói nhóm người này có súng, cuối cùng một cuộc đấu súng
xảy ra kịch liệt giữa lính Thái và nhóm cướp, trong đó có một người Việt Nam tử
nạn!! (anh ta là bộ đội vượt biên, mà nguời ta còn gọi là Chú Cùi!) Anh đã
bị trúng đạn mà sau này sau khi nhận xét
dựa vào vết đạn trúng vào người ai ai cũng kết luận rằng anh ấy trúng đạn từ
phía sau nghĩa là lúc dẫn nhóm lính thái truy đuổi nhóm cướp, anh ta là người
dẫn đầu, nên bị lính thái bắn trúng từ đàng sau!! chúng tôi đã liên lạc khẩn
cấp Khao I Dang xin xe ambulance , 45 phút sau , Khao I Dang gởi ambulance vào,
vì máu ra quá nhiều, mặc dù được chuyền nước biển vào 2 cánh tay, anh ta đã tắt thớ giữa đường (sau khi
ambulance qua khỏi làng Pra Taya một đoạn), tôi đã không cầm được nướt mắt
mình!!! Tôi cảm thấy bất lực vô cùng!!
Theo luật thi thể nạn nhân phải tiếp tục
đưa đến bệnh viện Khao I Dang . Sáng hôm
sau, sau khi làm báo cáo cho ICRC tại đây, vừa chuẩn bị ra xe để về lại trại,
Cha Pierre đã đậu xe trước ICRC của Bệnh Viện, Ngài lại là người đầu tiên và
duy nhất được thấy thi thể của nạn nhân.
Ngài đã Ban phép lành cho anh ấy!
Tôi xin Cha một điếu thuốc,đốt xong và cắm xuống miếng đất trước cổng bệnh viện
như 1 nét hương cho người quá cố,Ngài không hỏi tôi làm gì, mà Ngài cũng tương
tự làm theo... Ngài vỗ vai tôi chào tạm biệt.
Có lần tôi đã tâm sự với Cha Pierre nếu
Ngài có trách móc tôi không, nếu tôi không tham dự những thánh lễ của Cha ở nhà
thờ trại? Bởi vì từ hồi có bệnh viện trong trại, tôi đã xin ban đại diện cất
một vài căn phòng nhỏ sau bệnh viện, để anh em chúng tôi có thể túc trực ở đó
24/24. Từ dạo đó tôi ít ghé lại nhà thờ hơn! tôi cũng bị một vài người trong
công đoàn chỉ trích vì vắng mặt thường xuyên!! để cho lòng mình được thanh
thảng,tôi đã hỏi Ngài như vậy. Ngài hỏi
lại tôi " Did you note that on the sign board in front of your hospital,
there are two crosses on it, meaning that is the place where our Jesus be
there, for everyone, don't worry keep up your good work, god bless you! you
know" Chính Ngài đã bồi bổ tinh
thần cho tôi và cho tôi lòng nhiệt huyết kiên cường làm được những gì mà tôi có
thể làm cho tôi cũng như cho người khác vào lúc cần nhất , mà giờ đây dù có
muốn tôi vẫn không thể làm được!!! (Father! you inspired me!)
Lần đó, không hẹn mà gặp, lúc đó tôi được
gởi ra ngoài bệnh viên ARC (American Refugee Commitee) của người Khmer để học
khoá Tropical disease laboratory của MSF (Medicins Sans Frontieres) tổ chức và
huấn luyện, ngày hôm đó trong dịp Graduation Ceremony . Tôi gặp được Ngài, Ngài
là một trong những quan khách của buổi lễ, ngạc nhiên vì gặp được Cha ở giữa
đám đông người Khmer, lòng tôi mừng không tả, tôi chưa bao giờ cảm thấy mình
hạnh phúc như lúc đó, bởi với tôi, tôi đã học được một cái ngành mà mình yêu
thích, thứ hai vào lúc đó đang bơ vơ giữa chốn người,như một đứa trẻ mồ côi,
thế mà Ngài lại có mặt ở đây để chứng kiến sự trưởng thành của mình, Cha là
người thân của tôi duy nhất lúc này!! Phải chăng đây cũng là cái nghiệp của
mình, mà sang Canada tôi đã theo đuổi học ngành Medical Laboratory, và cũng làm
tại một bệnh viện cho đến hôm nay. Phải
chăng có một sự ngẫu nhiên hay một sắp đặt ở đây!!
Tin hay Ngài đã mất, tôi đã khóc... như hôm
nào tôi cũng đã khóc khi Cha mình qua đời.
Tôi ước mong được gặp lại Ngài..nhưng không được nữa rồi!!!...có lẽ
không phải ở thế gian này nữa ...mà hy vọng nơi, mà Ngài cho là cội nguồn của
Ngài!!! Tạm biệt Cha!!!
Những chi tiết, tên tuổi trong đoạn hồi ký
này là có thật, có thể mốc thời gian bị chênh lệch chút đỉnh, ai nhớ xin vui
lòng đính chính.
Thân
ái! Chương OPD-Bệnh viện COERRchuongVNLR@gmail.com]